너도 하늘말나리야

““소희야, 이제 그만 가자.”
바우 아버지가 차창 밖으로 고개를 내밀고 말했다. 미르가 소희의 손을 잡았다. 바우 아버지의 트럭엔 지난해 오리를 이용해 농사지은 무공해 쌀이 가득 실려 있었다. 미르 엄마가 직거래를 하도록 연결해 준 아파트 단지로 배달해 주기 위한 것이었다. 가는 길에 소희를 작은집에 데려다 주기로 이야기가 돼 있었다.
졸업식 날 미르는 6년을 다닌 소희보다 더 섧게 울었다. 이렇게 빨리 헤어질 줄 알았다면…. 마음을 꽁꽁 닫아 걸고 지낸 지난 몇 개월이 가슴 저리도록 안타까웠다. 소희는 할머니 장례를 치르면서 몸 안의 눈무를 다 쏟아냈는지 울지 않았다.
소희는 자신의 비밀 일기장을 미르에게 주었다. 미르는 일기장에 오롯이 담긴 마음을 얼른 둘여다보고 싶었지만 소희 생각이 날 때마다 그 아이를 대하듯 한 장씩 보려고 아껴 두었다.
“이제 그만 가 봐야겠어.”
미르는 소희 손을 놓지 못했다. 미르도 바우네 트럭을 타고 따라갔다 오고 싶었지만 소희가 느티나무 아래에서 헤어지자고 했다.
“이 느티나무 아래 서 있는 널 보는 순간, 혼자만의 얼굴을 보는 순간, 이미 넌 내 가슴 속에 들었왔던 것 같아.”
소희가 느티나무 등걸을 가만히 쓸었다.
“인석들아. 작별하다 날 저물겠다. 소희가 아주 가는 거냐? 할머니 산소도 여기 있으니 방학 때마다 오면 되지. 어서 타. 고속도로 막히면 시간 못 지킨다.”
바우 아버지의 채근에 미르와 소희가 떨어지지 않는 발걸음을 옮겼다. 미르가 조수석의 문을 열어 주었다. 소희는 미르에게서 눈을 떼지 못한 채 한쪽 발을 올렷다.
“소희야!”
다급한 부르짖음이었다. 바우였다. 바우가 자전거를 타고 비탈길을 올라오고 있었다. 바우가 차 앞에서 멈추더니 헉헉거리며 자전거에서 내렸다.
“잠깐 기다려.”
바우는 소희가 떠나는 것을 보지 않겠다고 했었다.
“너 지금 뭐라고 했어? 누나보고 소희라구?”
차에 올렸던 발을 다시 내려놓은 소희가 장난스레 바우 배를 톡 쳤다.
“벌써 갔으면 어떻게 하나 걱정했어. 너한테 줄 게 있어.”
바우는 소희가 장난을 걸었지만 진지한 얼굴로 무엇인가를 내밀었다. 그것은 도화지를 말은 것이었다.소희는 바우와 도화지를 번갈아 쳐다보다가 도화지를 펼쳤다. 미르도 들여다보았다. 꽃이었다. 만지면 꽃잎의 보드라운 감촉이 그대로 느껴질 것처럼 섬세하게 그려진 연필 그림이었다.
하늘말나리. 소희.. 를 닮은 꽃
자기 자신을 사랑할 줄 아는 꽃
‘누나’ 자를 지운 공간이 비어 있었다.
“다른 나리꽃들은 땅을 보면서 피는데 하늘말나리는 하늘을 보면서 피어. 소희, 너를 닮았어.”
바우의 말이 떨리는 듯했다.
소희의 눈에 눈물이 핑글 돌았다. 눈물이 가듯한 눈으로 소희가 웃도 있었다. 그 눈 속에 바우와 미르가 담겨 있었다.
“너희들도 하늘말나리야.”
소희의 눈물 가듯한 눈 속에서 바우와 미르가 웃었다.
“나 이제부턴 누나라고 안 부를 거야. 똑같이 종학생 되는 건데…”
바우가 한 마디 한 마디 힘들여 말했다.
“그래. 인정해 줄게. 너 여지껏 어린애 같았는데 지금 보니까 친구해도 되겠다. 너 앞으로 나 없어도 미르랑 계속 친하게 지내야 한다.”
소희가 미르의 손을 잡곤 들어올렸다. 바우가 미르를 바라보았다.
‘내가 널 다른 사람들과도 어울려 말할 줄 아는 아이가 되도록 도와 줄게.’
미르는 마음 속으로 말하면 고개를 끄덕였다. 바우도 활짝 웃으며 미르처럼 고개를 끄덕였다.
“어라? 너희들 내가 방학에 다시 왔을 때 나하고보다 더 친해져서 나 샘나게 만드는 거 아냐?”
소희가 일부러 장난기 섞인 말로 분위기를 바꾸었다.
“우리 그럴래?”
미르가 바우 배를 톡 쳤다. 바우가 얼굴을 붉히며 씩웃었다. 소희는 눈물이 그렁한 채로, 눈물은 끝내 흘리지 않고 웃으며 차에 올랐다.
미르와 바우는 느티나무 아래 서서 소희를 태운 트럭이 모통이를 돌아 사라지는 것을 지켜보았다. 트럭이 모습을 감추고 난 뒤 미르와 바우는 마주 보았다. 미르의 눈에도 바우의 눈에도 느티나무가 가듯 담겨 있었다.

Bài dịch:
Cậu cũng là loài hoa ly ly ấy
“Sohee này, bây giờ chúng ta dừng lại nhé.”
Bố Ba-u ló đầu ra ngoài cửa xe và nói. Mireu nắm lấy bàn tay của Sohee. Chiếc xe tải của bố Ba-u đã chất đầy lúa gạo thu được từ việc tận dụng vịt trong canh tác vào vụ mùa năm ngoái.Việc này là để giúp chuyển giao hàng tới khu chung cư liên kết để cho mẹ Mireu buôn bán. Đưa Sohee về căn nhà nhỏ là việc được quyết định trên đường đi.
Ngày tốt nghiệp Mireu đã khóc thậm chí còn buồn hơn cả Sohee đứa đã đi học 6 năm. Nếu biết sớm chia tay như thế này... Cứ tưởng rằng đã đóng chặt trái tim mình nhưng trải qua mấy tháng vừa qua cứ thấy nuối tiếc đến đau lòng. Sohee tiến hành tang lễ cho bà và cũng không có khóc hay là tuôn chảy hết tất cả nước mắt trong cơ thể.
Sohee đã tặng cho Mireu quyển nhật kí bí mật của mình. Mireu muốn xem thật kỹ tất cả tấm lòng chứa đựng trong quyển nhật kí thật nhanh nhưng Sohee nghĩ là mỗi ngày lật từng trang từng trang để đọc sẽ như được nhìn thấy đứa trẻ ấy vậy.
“Bây giờ phải dừng lại.”
Mireu đã không buông bàn tay của Sohee ra. Cả Mireu và Ba-u đều muốn lên xe tải rồi cùng đồng hành nhưng Sohee bảo là hãy tiễn ở dưới cái cây Du ấy.
“Khoảnh khắc tớ thấy cậu đứng dưới cây Du này, khoảnh khắc mà tớ thấy khuôn mặt đầy vẻ cô đơn đó, cậu dường như đã đi vào trái tim tớ rồi.”
Sohee lẳng lặng mân mê gốc cây Du.
“Các bạn nhỏ à, tạm biệt đi nào trời sắp tối rồi. Sohee sẽ đi mà đúng không? Ở đây còn có mộ phần của bà Sohee nên cứ mỗi kì nghỉ là lại về được mà. Nào lên xe thôi nào. Nếu đường cao tốc bị tắc thì sẽ không đúng giờ mất.”
Sohee di chuyển bước chân tới chỗ bố Ba-u dù không muốn rời xa Mireu. Mireu giúp mở cánh cửa ghế phụ của xe. Sohee nhấc chân đi về hướng chiếc xe mà không rời mắt khỏi Mireu.
“Sohee ơi!”
Tiếng gọi đầy khẩn trương. Ra là Ba-u. Ba-u đi xe đạp và đang leo lên con dốc. Ba-u dừng lại trước chiếc xe tải và xuống xe.
“Đợi một lát.”
Ba-u bảo rằng không có biết việc Sohee sẽ rời đi.
“Bây giờ cậu nói gì cơ? Nhìn chị và nói Sohee á?”
Sohee nhấc chân xuống xe lần nữa và đùa giỡn đánh vào bụng Ba-u.
“Nếu hồi nãy cậu mà đi rồi thì tớ chả biết làm sao nữa. Tớ có thứ muốn đưa cho cậu.”
Ba-u bị Seohee trêu chọc nhưng chìa ra một cái gì đó với khuôn mặt nghiêm túc. Cái đó là tranh vẽ được cuộn lại. Sohee hết nhìn chằm chằm Ba-u lại nhìn cuộn giấy vẽ rồi mới mở tờ giấy vẽ ra. Mireu cũng nhìn thật kĩ. Là bức vẽ hoa. Đây là bức tranh chì được vẽ khéo léo mà nếu sờ vào như là cảm nhận cảm giác mượt mà của cánh hoa vậy.
Hoa ly ly. Loài hoa giống như Sohee.
Loài hoa biết cách tự yêu lấy bản thân mình.
Không gian không có ‘chị’ thật trống rỗng.
“Những bông hoa ly ly khác nhìn thấy mặt đất mà nở hoa nhưng hoa ly ly “haneulmalnari” nhìn thấy bầu trời mà nở hoa. Giống như cậu vậy, Sohee.
Lời nói của Ba-u dường như run run.
Nước mắt Sohee lăn tròn. Sohee khóc giọt nước mắt đong đầy trong khóe mắt. Sâu trong đôi mắt ấy chứa đựng cả Ba-u và Mi-reu
“Các cậu cũng là loài hoa ly ly ấy”
Nhìn đôi mắt tràn đầy nước mắt của Sohee, Ba-u và Mireu đã khóc thầm.
“Từ bây giờ không gọi chị được nữa. Đều trở thành học sinh trung học như nhau rồi...”
Ba-u nói từng lời từng lời thật khó khăn.
“Ừ, tớ sẽ thừa nhận. Cậu bao giờ cũng giống như một cậu em trai nhưng bây giờ xem lại thì trở thành bạn được rồi đấy. Trong tương lai dù không có tớ thì vẫn phải chơi thân với Mireul nhé.”
Sohee nắm bàn tay của Mireu và nâng lên. Ba-u nhìn chăm chú vào Mireu.
‘Tớ sẽ giúp cậu trở thành đứa trẻ biết cách nói thế nào cho phải phép trước những người khác.’
Mireu nói bằng cả tấm lòng rồi gật đầu. Ba-u nở nụ cười tươi và cũng gật gật đầu như Mireu.
“Hửm? Khi tớ trở lại từ kì nghỉ không phải là các cậu trở nên thân hơn, hơn cả thân với tớ rồi tách riêng tớ ra chứ?”
Sohee cố ý nói đùa để thay đổi bầu không khí.
“Chúng ta sẽ thế nào nhỉ?”
Mireu đánh cái bụp vào bụng Ba-u. Khuôn mặt Ba-u đỏ lên và nở nụ cười mỉm. Nước mắt Sohee bắt đầu rơm rớm, nước mắt không ngừng rơi nhưng vẫn nở nụ cười và leo lên xe.
Mireu và Ba-u đứng dưới cây Neu-ti rồi dõi theo chiếc xe tải chở Sohee dần xa và biến mất ngay khúc quẹo. Bóng chiếc xe tải khuất dần, sau lưng Sohee là Mireu và Ba-u đang đứng nhìn nhau. Trong đôi mắt của Mireu lẫn Ba-u đều đong đầy hình bóng cây Neu-ti.
Bài dịch được trích từ tác phẩm “너도 하늘말나리야” (Tạm dịch: Cậu cũng là loài hoa ly ly ấy”) của tác giả이금이
(Bài dịch từ trang 243 đến 248)

<< Sửa đổi bởi: chubap -- 23/4/2016 8:42:28 PM >>